CÂY CAFÉ VÀ CON GÀ
Chị gà đang bới đống rơm gần cây café.
Cây café hỏi chị gà, này chị gà ơi! chị thấy ở đời có nhiều bất công không? Chị gà trả lời – không, tôi thấy công bằng mà, đâu có gì là bất công! Chị gà thấy cây café có vẻ không đồng tình, nên chị gà lên tiếng- gọi là lý sự đời cho vui đây mà, tôi có mắt – anh cũng có mắt, tôi thở anh cũng thở, tôi ăn anh cũng ăn, tôi có miệng anh cũng có miệng…. thế thì đâu có gì là bất công! Ra vẻ suy tư cây café từ tốn nói rằng- thật là khó hiểu giống nòi của họ nhà cây chúng tôi, đâu có tội tình gì đâu mà tại sao con người ăn chay lại không mần (làm ) thịt các bác, mà lại mần thịt họ nhà cây chúng tôi ? lúc này chị gà không bới nữa mà cười nức nẻ , café ngạc nhiên hỏi tại sao bác cười? chị gà liền trả lời : bác ạ bác có biết tại sao con người mỗi khi bắt chúng tôi thì chúng tôi la ầm ĩ lên và chạy khắp nơi, còn bác- con người lấy dao chặt, đâu có bác nào chạy đâu? cắt các bác mà có bác nào la lên đâu? thế thì họ ăn các bác là chuyện đương nhiên. Đến đây cây café như chợt hiểu - buồn bả - café nói không ra hơi -: đúng rồi tại họ nhà cây chúng tôi miệng được nằm dưới đất nên con người không nghe tiếng chúng tôi, khi họ mần thịt chúng tôi! Chúng tôi cũng đau lắm chứ, nhưng biết làm sao!
Thật buồn phải không bạn!
Việt Trungcf