Có lần tôi đến nhà một người bạn, tôi rất ngạc nhiên với một lối ứng xử rất kỳ
lạ, chuyện là thế này.
Mấy đứa con ông trồng một cái cây,
thoạt nhìn rất xanh đẹp, tươi tốt, nhưng đây là cây độc hại lại không chăm sóc
cắt tỉa, nên càng lớn nó xấu xí, thô bĩ,
vô cùng, và sâu bọ đục phá, hoa quả èo ọt, hư hỏng còn bốc mùi hôi thối, làm ảnh hưởng đến những
người xung quanh. Người hàng xóm bao nhiêu lần góp ý nhưng cái gia đình này
không nghe.
Một thời gian sau xảy ra mâu thuẫn.
thay vì nhổ phắc cái cây ấy vứt đi, thì ông chú ông bác gì đó, lại ra sức bảo
vệ cái cây đó! Biết rõ cái độc hại mà vẫn cứ cố khư khư cho là đúng.
Rồi chuyện gì đến nó sẽ đến, lúc cây
còn nhỏ thì không chịu uốn nắn, để ngày qua ngày qua ngày nó càng lớn càng hôi
thối xấu xí vô cùng, lúc này cây phình to, nghiêng ngã, nguy cơ đổ làm sập mọi
thứ, gia đình cấu xé lẫn nhau không một giây phút yên ổn.
Bởi vậy ông cha ta thường có câu: Gieo gì gặt nấy! quả không sai!!!.
Từng giọt, từng
giọt
Cho đời thi vị!